Những mẫu chuyện nhỏ

Những mẫu chuyện nhỏ
magnify

Tình cờ lượn lặt được mấy mẫu chuyện nhỏ khá hay. 

Họ kết hôn đã lâu. Cuộc sống thường nhật của họ với những vui buồn cứ thế diễn ra. Ngày nọ giữa họ đã nổ ra một trận cãi vả to tiếng về chuyện anh dành quá nhiều thời gian cho công việc. Mọi chuyện đổ vỡ. Anh thất vọng còn cô thì giận dỗi.

Sau một tuần cô giữ im lặng, anh mang đến chỗ cô mấy mảnh giấy và những cây bút chì. Anh đề nghị cả hai ngồi vào bàn ăn và viết vào giấy những gì họ không hài lòng về nhau và họ sẽ trao đổi giấy cho nhau đọc để cùng thảo luận.

Người vợ bắt đầu viết một mạch mà không hề nhìn lên, có quá nhiều điều làm cô nổi giận. Người chồng nhìn thật lâu vợ mình và anh cũng bắt đầu viết. Mười lăm phút sau, họ ngước nhìn nhau và đổi giấy cho nhau.

Người chồng nhìn mảnh giấy với đầy những lời than phiền của vợ. Cô ấy đã nổi giận thật sự đấy. Và khi người vợ nhìn vào mảnh giấy của chồng, cô ta bối rối và thật nhanh, cô xé vội mảnh giấy của mình đi. Mảnh giấy của chồng cô được viết đầy cả 2 trang chỉ với câu:

"Cưng ơi! Anh yêu em"…

Trong công viên, trên ghế dài gần sân chơi thể thao, người phụ nữ ngồi cạnh người đàn ông.
– Con trai tôi kìa – Người phụ nữ nói và bà chỉ một cậu bé mặc áo đỏ đang chơi cầu trượt.
– Nó xinh thật – Người đàn ông cười, rồi nói – Còn kia là con gái tôi. Cháu mặc chiếc váy màu trắng và đang đi xe đạp. – Rối ông nhìn đồng hồ, cất tiếng gọi cô con gái – Melissa, đến giờ về rồi !

Cô bé vòi vĩnh :
– Năm phút nữa thôi bố nhé ! Chỉ năm phút thôi mà !
Ông bố gật đầu và Melissa tiếp tục chạy xe một cách thích thú. Năm phút trôi qua và ông lại gọi con. Lại một lần nữa Melissa nài nỉ :
– Bố ơi, năm phút nữa nhé !
Ông bố cười rộng lượng. Người phụ nữ ngồi cạnh cũng mỉm cười và khen ông :
– Anh đúng là một ông bố dễ tính và kiên nhẫn.
Người đàn ông cười thật buồn và kể :
– Con trai lớn của tôi, Tommy, đã mất trong một tai nạn giao thông vào năm ngoái khi đang tập xe ở gần đây. Tôi chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho cháu dù chỉ là năm phút. Tôi không bao giờ muốn lập lại lỗi lầm đó với Melissa. Melissa nghĩ là cháu có thêm năm phút để chạy xe, nhưng thực sự thì tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn cháu chơi đùa.
Cuộc sống là tạo ra những khoảnh khắc hạnh phúc cho chính mình. Vậy niềm hạnh phúc nhất của bạn là gì ? Hãy dành năm phút mỗi ngày cho người mà bạn thương yêu. Hãy tin rằng điều đó cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho chính bạn…

"Thiên đường cũng chẳng là gì nếu ở đó không có chỗ cho trái tim ngự trị" – Amy Lowell.

Khi tôi 4 tuổi: "Cha là người có thể làm bất cứ điều gì.

Tôi 5 tuổi: "Cha là người biết tất cả mọi thứ".

Tôi 6 tuổi: "Cha tôi thông minh hơn cha bạn".

Tôi 8 tuổi: "Cha không biết chính xác tất cả mọi thứ".

Tôi 10 tuổi: "Ngày thơ ấu của cha, mọi thứ hẳn là khác bây giờ lắm".

Tôi 12 tuổi: "Ồ, đương nhiên, cha chẳng biết gì về điều đó cả. Cha không còn nhớ về thời thơ ấu nữa".

Tôi 14 tuổi: "Đừng có để tâm tới cha tôi làm gì. Ông thật là lạc hậu!".

Tôi 21 tuổi: "Cha tôi ư? Ôi trời, ông không theo kịp thời đại đâu".

Tôi 25 tuổi: "Cha có biết chút chút về điều đó, vì ông đã trải qua rồi".

Tôi 30 tuổi: "Có lẽ chúng ta nên hỏi xem cha nghĩ gì về chuyện này. Dẫu sao, ông cũng có nhiều kinh nghiệm".

Tôi 35 tuổi: "Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì mà không hỏi qua ý kiến của cha".

Tôi 40 tuổi: "Làm thế nào mà cha lại xoay xở được việc ấy nhỉ? Cha quả thật thông minh và đầy kinh nghiệm".

Tôi 50 tuổi: "Tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để được gặp cha ngay lúc này, để tôi có thể chuyện trò với ông. Thật tệ, tôi đã không đánh giá cao sự thông minh của cha. Lẽ ra, tôi đã có thể học hỏi được rất nhiều từ cha".

Vài năm trước, trong ngày hè nóng nực ở miền nam Florida, một cậu bé đã ra hồ phía sau nhà để bơi. Vội vã muốn đắm mình vào dòng nước mát, cậu lao nhanh ra cửa, cởi bỏ hết tất, giầy, áo trên người, lao xuống nước mà không biết rằng giữa hồ, một con cá sấu đang tiến về phía cậu.

Mẹ cậu bé đang trong nhà nhìn ra cửa sổ thấy cảnh tượng hãi hùng thì hoảng hốt, bà lao ra, la thất thanh. Nghe thấy tiếng, cậu bé hối hả bơi quay đầu lại theo hình chữ U về phía mẹ.

Nhưng quá muộn rồi, con cá sấu đang bơi tới sát cậu. Người mẹ chỉ kịp kéo con trai khi con cá sấu cắn nát chân cậu.

Một người nông dân tình cờ qua đó, nghe thấy tiếng kêu, đã chạy tới bắn chết con cá sấu hiểm ác. Thật kì diệu, sau một vài tuần điều trị trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Tuy nhiên, sự tấn công dã man của con cá sấu khiến cậu không thể tránh khỏi có vết sẹo lớn ở chân.

Và, tay cậu cũng có những vết sẹo vì móng tay của mẹ hằn lên khi cố gắng kéo con trai thoát khỏi nanh vuốt con vật hung dữ.

Các phóng viên nhà báo đến phỏng vấn cậu sau khi xuất viện, họ muốn xem vết sẹo. Cậu bé liền giơ chân lên cho mọi người xem. Và cậu cũng cho họ xem những vết sẹo ở tay với vẻ tự hào: "Cháu có những vết sẹo này bởi vì mẹ đã cứu sống cháu".

Có những vết sẹo đau đớn, làm ta xấu xí. Tuy nhiên có những vết sẹo là bởi vì chúa đã không để ta ra đi trong cuộc đấu tranh vật lộn với khó khăn

Có một loài chim mà khi lớn lên, muốn bay được thì phải ăn thịt chim mẹ. Và tất nhiên, chim mẹ luôn mong một ngày nào đó chim con có thể tự mình cất cánh bay cao; Vì thế chim mẹ đã không do dự tình nguyện để chim con ăn thịt mình…

Thuở ấy con còn nhỏ lắm, chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu chuyện. Mỗi lần Mẹ kể xong, con thường ôm lấy Mẹ "phán xét": "Chim mẹ thật ngốc nghếch Mẹ nhỉ, sao lại để chim con ăn thịt? Mà chim con cũng thật vô tình, sao nỡ ăn thịt chim mẹ?!". Mẹ cười thật hiền: "Ừ, tất cả chim mẹ đều ngốc nghếch thế con ạ!". Nói với con đấy mà như không phải nói với con đấy, lại như nói với chính Mẹ vậy. Chỉ đến giờ, khi trưởng thành con mới thực sự hiểu hết ý nghĩa của câu chuyện về loài chim vô tình ngày xưa Mẹ kể.

Con chưa làm mẹ, chưa có sự trải nghiệm như Mẹ nhưng cuộc sống của Mẹ, của những người xung quanh đã giúp con hiểu được nhiều điều. Cô bạn thân, sinh con chưa được 3 tháng than phiền không hiểu sao tóc dạo này hay rụng! Đi khám, bác sĩ bảo đó là hiện tượng bình thường. Sau khi sinh con, khí huyết thuyên giảm, thêm vào đó còn phải cho con bú, phần lớn dinh dưỡng đều được con trẻ hấp thụ nên… Chợt nhớ đến Mẹ, tóc Mẹ không còn được dày, không còn óng mượt như thời con gái. Lỗi do con, tại con tất cả phải không Mẹ? Da Mẹ cũng sạm đi, dáng vẻ "thắt đáy lưng ong" thuở nào cũng không còn sau khi sinh con. Tại con, tại con tất cả phải không Mẹ? Trong những đêm không ngủ của Mẹ, có bao nhiêu đêm Mẹ thức vì con? Có lẽ nhiều, nhiều lắm, Mẹ nhỉ?!

Trẻ mới sinh giờ giấc ăn ngủ thất thường. Ngày ngủ, đêm khóc quấy. Nhất là khi trẻ mọc răng sữa, đau ốm. Mẹ đã thức trông con bao nhiêu đêm rồi Mẹ yêu ? Mắt Mẹ quầng thâm vì thiếu ngủ, những vết chân chim ngày một dày, ngày một nhiều lên, bao nhiêu phần là do con hả Mẹ ? Trong cuộc đời của Mẹ đã có biết bao nhiêu cây số "đi bộ trong đêm" để ru con ngủ ? Ba kể hồi nhỏ có lần con sốt mọc răng, ai bế, ai dỗ cũng không được, ngoài Mẹ và suốt mấy đêm liền Mẹ đã phải thức ôm con đi đi lại lại trong nhà (vì cứ dừng lại, con liền khóc!). Từ khi sinh con cho đến khi con khôn lớn, chưa có ngày nào, giờ nào Mẹ thôi lo lắng cho con.

Người ta thường bảo tình yêu của cha mẹ đối với con cái thật đáng kính. Với con, tình thương của Bố Mẹ dành cho chúng con còn thật đáng thương nữa ! Không thương sao được khi những gì tốt nhất, đẹp nhất Bố Mẹ đều dành cho con. Không thương sao được khi Mẹ ăn không dám ăn, mặc không nỡ mặc, tất cả chỉ muốn để dành cho chúng con ! Không thương sao được khi có món ăn ngon nào Mẹ cũng nhắc "khổ thân con gái, đi học xa những món ngon thế này lại không được ăn!"… Không thương sao được khi Mẹ luôn nhắc "con gái đã xa nhà một tuần", "con gái đã đi được hai tháng mười hai ngày", "còn hai tháng nữa con nó sẽ về chơi Tết"…

Con đã lấy đi của Mẹ tuổi thanh xuân, lấy đi của Mẹ nhan sắc! Con đã trả lại Mẹ được gì, ngoài những vết chân chim bên khóe mắt của Mẹ, đã đền nghĩa Mẹ được gì, ngoài những lo toan chồng chất lo toan trên vai Mẹ? Mẹ có khác chi chim mẹ "ngốc nghếch", hy sinh cả đời cho chúng con? Và con, con cũng đâu khác chim con "vô tình"!

Cầu mong những chim mẹ "ngốc nghếch" đều có được những chim con "vô tình" nhưng lại thật… có tình! Cầu mong những chim con đó có thể sải cánh thật rộng, bay thật cao, thật xa như tấm lòng chim mẹ hằng mong đợi.

on ơi, Mẹ kể con nghe. Ngày xửa ngày xưa, có hai người phụ nữ không quen nhau. Một người con đã quên, một người con đang gọi là Mẹ. Hai cuộc sống khác nhau làm nên cuộc sống của con. Một người đã trở thành ánh sao soi đường con đi. Một người đang là mặt trời cho con sưởi ấm.

Người thứ nhất cho con sự sống, người thứ hai dạy con cách sống.

Một người cho con quốc tịch, một người cho con họ tên.

Một người cho con tài năng, một người cho con đích đến.

Một người cho con xúc cảm, một người vỗ yêu nỗi sợ của con.

Một người nhìn thấy nụ cười đầu tiên xinh đẹp của con.

Một người lau khô những giọt nước mắt khi con khóc.

Một người tìm cho con một tổ ấm mà bà không thể cung cấp cho con.

Một người thì mở rộng đôi tay đón con vào tổ ấm ấy.

Bây giờ, nước mắt lưng tròng, con hỏi mẹ (câu hỏi muôn đời, muôn năm chưa có lời đáp).

Di truyền và môi trường: đâu là nguồn cội của con.

Mẹ chẳng biết đâu là nguồn cội, mẹ chỉ biết đó là hai dạng khác nhau của tình yêu.

Ông không thể nào quên được cái ngày đứa con trai đầu lòng của ông suýt bị tai nạn nghiêm trọng. Nó chỉ mới biết lái xe nên tay lái chưa vững và chính điều này đã khiến ông thêm lo lắng.

Ngay ngày hôm sau, nó xin phép ông ra ngoài. Ông bảo: "Con lái xe cẩn thận đấy!". Nó quay lại nhìn cha tỏ vẻ chán nản và hỏi: "Sao cha cứ chỉ nói mỗi một câu thôi?". "Nói cái gì?". "Thì lái xe cẩn thận. Cứ như là cha không tin tưởng con vậy".

Ông giải thích: "Không phải đâu con trai. Không phải như thế đâu. Đó chỉ là cách cha muốn nói "cha yêu con" mà thôi".

Nhưng nó vẫn không đồng ý: "Vâng, nếu như cha muốn nói cha yêu con, cha cứ nói ra. Cha nói cách đó, con không thể liên tưởng được".

Ông ngập ngừng: "Nhưng, nếu như lúc ấy có mặt bạn con thì sao? Nếu cha nói "cha yêu con", có thể con sẽ ngại ngùng".

"Trong trường hợp này, cha hãy đặt bàn tay lên chỗ tim và con cũng sẽ làm giống như thế"- nó đề nghị.

Ông xúc động vì con trai ông muốn biểu hiện tình yêu của nó. Ông nói: "Cha con mình thỏa thuận thế nhé!".

Mấy hôm sau, nó lại chuẩn bị đi ra ngoài, lần này có một người bạn đi cùng. Nó hỏi ông: "Cha cho con mượn chìa khóa xe nhé?".

Ông trả lời: "Được. Con đi đâu vậy?".

– "Con ra phố".

Ông đưa chìa khóa xe cho nó và bảo: "Con này, con đi chơi vui vẻ nhé!". Ông nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực chỗ gần trái tim. Nó cũng làm như thế. "Chắc chắn rồi cha ơi!".

Ông nháy mắt với con. Nó quay lại phía ông và thầm thì: "Nháy mắt không nằm trong thỏa thuận giữa cha và con đâu đấy". Nói rồi, nó nhanh nhẹn quay đi.

Nổ máy xe, nó nói: "Cha ơi, cha hãy nhìn đây". Và nó nháy mắt…

Đây là một câu chuyện cảm động từ một trận động đất lớn tại Mỹ năm 1989. Cơn chấn động chết người này đã làm nhiều người tử vong chỉ trong chưa đầy bốn phút.

Trong cơn hỗn loạn của trận động đất, có một người cha đang chạy xe đến trường để đón con trai mình. Khi ông tới nơi thì ngôi trường đã tan thành bình địa.

Đứng quan sát những gì còn sót lại của ngôi trường, người cha nhớ lại lời hứa với con trai: "Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha vẫn sẽ luôn bên con". Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt ông. Cảnh vật sao trông vô vọng quá, nhưng ông không thể thất hứa với con được. Nhớ phòng học của con trai nằm ở cuối góc bên phải của ngôi trường, ông vội chạy tới và bắt đầu đào bới đống đổ nát.

Khi ông đang đào, những người cha người mẹ đau khổ khác cũng vừa chạy đến kêu gào thảm thiết: "Trời ơi con trai tôi!", "Ôi con gái của tôi!". Họ vừa cố kéo người cha ra khỏi đống đổ nát vừa nói: "Đã quá trễ rồi!", "Chúng chết cả rồi!", "Ông không thể làm gì được nữa đâu!", "Về nhà đi!". Ngay đến viên cảnh sát và người lính cứu hỏa cũng khuyên ông tốt hơn hết là nên về nhà. Ông nói với những người đã ngăn cản mình: "Mọi người có tính giúp tôi không?". Họ không trả lời ông và ông lại tiếp tục đào bới, quăng từng viên gạch ra ngoài để cứu con trai mình.

Người đàn ông này cứ đào bới như thế suốt tám tiếng đồng hồ, rồi 12 tiếng, rồi 24 tiếng và rồi đến 36 tiếng. Cuối cùng, ở tiếng thứ 38, khi ông đẩy được viên đá lớn nhất ra ngoài, ông nghe giọng nói của con trai. Ông thét gọi tên con "Armand!" và có tiếng trả lời ông: "Có phải cha không? Con đây nè cha!".

Rồi cậu bé nói thêm: "Con bảo mấy bạn đừng lo lắng. Con nói với tụi nó nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ tới cứu con và khi cha cứu con, tụi nó cũng sẽ được cứu. Cha đã từng hứa với con "dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha sẽ vẫn luôn bên con!" và cha đã ở đây. Cha đã giữ lời!".

Một người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng bách hóa, kéo lê túi thực phẩm qua cửa bếp. Cậu con trai tám tuổi đang đợi chị về, lo lắng kể cho me nghe về việc đứa em trai nó đã làm:

– Khi con đang chơi ở ngoài kia còn bố thì gọi điện thoại, em đã lấy sáp màu viết lên tường, lên chỗ giấy dán tường ở phòng mẹ mà mẹ vừa mới mua ấy ạ. Con đã bảo nó là mẹ sẽ rất tức giận nếu phải dán lại chỗ giấy đó.

Bỏ túi đồ ra, với những bước chân kiên quyết, chị đi về phía phngf đứa con trai nhỏ, nơi cậu bé đang trốn. Chị gọi cả họ tên đầy đủ của con trai lúc bước vào ppòng. Còn cậu bé thì run lên, nó nghĩ, hẵn là ngày tận số của nó đã đến. Trong mười phút tiếp theo, người mẹ chỉ than vãn, càu nhàu về chỗ giấy dán tường đắt tiền và chị đã phải giữ gìn như thế nào, về tất cả những phiền toái, tốn kém vì phải sửa lại. Càng mắng mỏ, chị càng tức giận. Ra khỏi phòng con trai, tâm trạng rối bời, chị bước những bước nặng nề về phòng riêng. Khi nhìn lên bức tường, người mẹ khóc. Trên tường là một trái tim lớn, bên trong viết dòng chữ "Con yêu mẹ"…

Giờ đây, tờ giấy dán tường đó vẫn được giữ nguyên như lúc người mẹ nhìn thấy, chỉ thêm một chiếc khung tranh rỗng được treo lên bao bọc lấy trái tim đó, như để nhắc nhở người mẹ hãy dành thời gian đọc những dòng chữ con trẻ viết trên tường

Một người cha giàu có đưa con trai về vùng nông thôn chơi với ý định chỉ cho con mình thấy con người có thể nghèo đến mức nào. Họ ở một ngày một đêm tại trang trại của một gia đình vô cùng nghèo khổ. Khi trở về, người cha hỏi:
– Chuyến đi thế nào hả con trai?

– Thích lắm ạ, thưa cha!
– Con đã hiểu người ta có thể nghèo đến mức nào chưa? – Người cha hỏi.
– Rồi ạ!
– Vậy con học được gì nào?
Cậu con trả lời:
– Con thấy nhà ta chỉ có một con chó, họ có những bốn con. Chúng ta chỉ có một bể bơi ở giữa sân, còn họ có một con sông rộng mênh mông. Trong vườn nhà chúng ta thắp những bóng đèn nhập ngoại, vườn họ có cả một trời sao.
Khi cậu bé ngưng lời, người cha lặng đi không nói gì.
– Cảm ơn cha vì đã chỉ cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!
Phải chăng tất cả đều tùy thuộc vào cách bạn nhìn mọi thứ? Bạn có thể có được tất cả của cải của mình mong ước, nhưng nếu tâm hồn bạn nghèo nàn, bạn sẽ chẳng có gì cả.

Đam mê môn bóng đá đến cuồng nhiệt, cậu bé thường xuyên luyện tập với tất cả quyết tâm. Nhưng với thân hình thấp bé, chưa bao giờ cậu thực sự được tham gia vào đội bóng chính thức của trường. Hiểu được tâm nguyện của con, cha cậu vẫn tiếp tục cổ vũ động viên cậu: "Con à! Nếu con thật sự kiên trì, ba nghĩ đến một lúc nào đấy, con cũng sẽ trở thành cầu thủ chính thức của đội bóng, con trai ạ!".

Lời động viên chân thành của người cha kiến cậu bé thêm vững lòng và quyết tâm hơn. Cậu lại tiếp tục hăng say luyện tập thêm mỗi ngày với niềm hy vọng mình sẽ sớm được tham gia đội bóng. Thời học sinh thấm thoát trôi qua, cậu phải khăn gói lên thành phố học đại học. Người cha vân luôn động viên con qua thư từ. Thế nhưng, ở các giải thi đấu chính thức của trường đại học, chàng vần chỉ ngồi ở hàng ghế dự bị mà thôi. Công lao luyện tập bao năm vẫn chưa được đem ra thi thố…

Năm thứ ba đại học, nhà trường tổ chức thi đấu giao hữu với đội bóng của một trường đại học đến từ nước bạn. Đây là trận đấu rất thú vị mà sinh viên cả nước đều mong đợi theo dõi. Trận đấu diễn ra không như dự kiến. Tình thế càng trở nên gay go hơn khi đội khách bất ngờ ghi được bàn thắng đầu tiên. Chàng cầu thủ dự bị của chúng ta vô cùng sốt ruột. Anh ghé tai huấn luyện viên đề nghị ông hãy cho anh vào thi đấu. Cuối cùng huấn luyện viên cũng đành chấp nhận đưa anh vào sân.

Trận đấu bất chợt sôi nổi hẳn lên. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía anh chàng cầu thủ mới vào thay người. Những cú lừa bóng, chuyền bóng, đi bóng của anh chàng mới thật thành thạo và ngoạn mục làm sao, chẳng khác gì một siêu sao bóng đá. Anh phối hợp với đồng đội hết sức ăn ý, làm cho cả đội bóng đang chán nản bỗng lấy ngay lại được phong độ và hào hứng thấy rõ. Điều bất ngờ đã xảy ra vào phút cuối, khi anh chàng sút tung lưới đối phương để giành lại tỉ số hòa cho trận đấu. Các "fan" đã cuồng nhiệt nhảy múa, reo hò như muốn nổ tung cả sân vận động. Họ bắt đầu tràn xuống sân, bế anh lên vai, tán dương anh…

Trả lời phỏng vấn của các phóng viên "Vì sao anh có thể làm được một điều kỳ diệu đến như vậy?", anh sinh viên nói: "Tôi làm được điều đó, chỉ đơn giản vì ngay từ những ngày còn nhỏ, lúc nào cha tôi cũng luôn khích lệ, động viên và đặt niềm hy vọng vào tôi! Lúc tôi được tham gia thi đấu, tôi đã cố gắng hết sức mình, vì tôi nghĩ đến hình ảnh của cha tôi và muốn nói với cha rằng: Cha ơi! Con sẽ làm được điều đó!"

Con tôi đâu?" – Người mẹ trẻ hỏi trong nỗi vui mừng sau một cuộc vượt cạn đầy gian khổ. Bác sĩ ẵm đứa trẻ đến, người mẹ đón lấy đứa con nhỏ của mình với ánh mắt đầy yêu thương và trìu mến, nhưng nụ cười trên môi chị không giữ được lâu. Chị bỗng chạnh lọng khi nhìn thấy cấu tạo tai ngoài của con mình không giống như những đứa trẻ khác.

Khi đứa trẻ lớn lên, người mẹ nhận thấy con mình vẫn nghe được. Tuy nhiên, chị vẫn buồn khi nghĩ rằng, rồi đây tương lai của con em mình sẽ không tốt đẹp như những đứa trẻ khác. Một ngày kia, cậu bé đi học về và chạy đến ôm chầm lấy mẹ rồi òa khóc: "Mẹ ơi! Các bạn trêu chọc con, chúng nói con là thằng không có tai!". Nghe vậy, trái tim người mẹ như tan nát thành từng mảnh, chị ôm chặt con vào lòng, hai mẹ con cùng khóc.

Ngày tháng trôi qua, đứa trẻ lớn lên trong sự kém may mắn đó, nhưng học rất giỏi, đặc biệt là môn văn học và âm nhạc. Nhiều giáo viên nói, chắc chắn cậu bé này sẽ trở thành một tài năng. Các bác sĩ chuyên khoa thì khẳng định, có thể ghép tai giúp cậu bé trở thành người bình thường, nếu như có ai đó hiến tai cho cậu.

Hai năm trôi qua, người cha đi làm xa trở về nhà với gương mặt đầy phấn khởi và thông báo với cậu: "Con trai yêu quý của bố! Bố đã tìm được người tự nguyện hiến tai để ghép cho con rồi". Thế nhưng, người đó là ai thì cha cậu không thể tiết lộ, vì người đó muốn được giữ bí mật việc làm cao đẹp của họ. Cuộc phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, cậu bé có đôi tai giống như những người bình thường khác.

Nhiều năm sau, cậu bé lớn lên, rất nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc, cả trong và ngoài nước. Anh luôn trăn trở với ý nghĩ, cuộc sống của mình được như hôm nay là nhờ có một người tốt bụng nào đó đã hiến tặng đôi tai cho mình. Anh rất muốn tìm lại người đó với hy vọng sẽ đền đáp phần nào tấm lòng quý giá của họ, dẫu anh biết rằng việc trả ơn không thể nào đủ, nhưng cha anh kiên quyết không chịu nói, ông vẫn giữ bí mật.

Đến một ngày, mẹ anh bị ốm nặng và phải nhập viện. Anh vào viện thăm mẹ, vuốt mái tóc rất dài, mượt mà của mẹ và bàng hoàng hiểu ra, vì sao bao năm nay mẹ mình không bao giờ để ai cắt tóc, cũng như mẹ rất ít đi khỏi nhà. Người con trai quỳ xuống bên giường bệnh của mẹ, òa khóc thảm thiết. Người cha nâng con đứng dậy và thì thầm vào tai con: "Mẹ rất yêu con, con trai ạ! Mẹ cung rất hạnh phúc khi được trao một phần cơ thể cho con, vì con là một phần máu thịt của mẹ".

Lòng mẹ thật bao la, vô bờ bến và không có gì trong cuộc đời này lại có thể sánh được.
Trước, ba nó cũng là công chức nhưng vì bất đồng với cung cách làm ăn bất bình thường của một số người trong cơ quan. Ba nó xin nghỉ. Về nhà, ba nó sắm một chiếc xích-lô, ông bảo:

-"Đạp xích-lô vậy mà tự do, thoải mái hơn, được làm chủ công việc của mình và thu nhập bằng chính sức lao động đích thực của mình."

Từ ngày ba nó đạp xích lô, nó bổng trở nên trầm mặc, ít giao du với bạn bè,nó không còn vui vẻ, nhí nhảnh như trước nữa.

Một lần đi học về, không may nó bị trúng gió, bạn bè dìu nó vào nằm ở lề đường dưới gốc cây bàng. Tay chân nó cứng đờ, mặt xanh như tàu lá chuối.

Giữa dòng xe cộ ngược xuôi, hối hả, bạn nó đón một vài chiếc xe máy để nhờ chở nó đến bệnh viện nhưng chẳng ai chịu dừng. Bỗng một chiếc xích lô ở đâu trờ tới và dừng lại, bác xích lô liền bế nó lên xe và chở ngay đến bệnh viện. Đến nơi bác lại bế nó đến tận phòng cấp cứu. Bạn nó cũng vừa đến cảm ơn và xin gởi tiền xe. Bác nhất định không lấy.

Được đưa đến bệnh viện kịp thời nên cơn nguy hiểm đã qua, nó nhanh chóng khỏe trở lại. Nghe bạn kể, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má. Nó bỗng thấy yêu quí và mến phục tất cả những người đạp xích lô tốt bụng. Nó tin rằng trong số đó sẽ có cả ba của nó – bởi nó biết tính ba – và nó cảm thấy rất tự hào về ba của nó.

Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù . Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ , em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:

-"Coi chừng ! quả banh sắp văng trúng đấy".

Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băng khoan.

Cậu quyết định hỏi mẹ:
-"Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?".

Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết " Con bị mù!".

Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
-" Một – hai – ba – bốn – năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm …".

Ngần ngừ một lúc , bà tiếp:
-" ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn . Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay , chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con ."

Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
-"Con ạ! con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một – nghe , hai – sờ, ba – ngửi, bốn – nếm.

Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé ".

Cậu đứng lên . Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:

-"Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh".

Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.

-"Giỏi ! giỏi ! .."

Bà mẹ nói:

-"Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!".

Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh " bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

Một bài báo đã đăng tin ngay trên trang nhất về vụ cháy rừng khủng khiếp vừa xảy ra. Có một câu chuyện đã gây rất nhiều xúc động cho người đọc. Sau khi ngọn lửa đã được dập tắt, những người kiểm lâm rất vất vả khi đi vào rừng để ước lượng mứ c độ thiệt hại của vụ cháy rừng.

Một người kiểm lâm trẻ tuổi nhất bất chợt phát hiện thấy một con chim đã chết vẫn đứng im lìm như bức tượng gỗ trên một cành cây cao đang cháy dở trước mặt anh. Một chút sợ hãi xen lẫn chút nghịch ngợm tò mò, người kiểm lâm ấy bèn tìm lấy một cành cây nhỏ, thử chọc vào xác con chim đã chết. Lúc anh đang thử thọc nhẹ vào con chim đã chết cháy như vậy, bất thình lình, anh phát hoảng khi thấy có một chú chim non nhỏ bé từ dưới cánh con chim đã chết cháy bay vụt ra…

Những người đi trong đoàn kiểm lâm ai nấy đều sửng sốt. Người kiểm lâm cao tuổi nhất trong nhóm có mái tóc bạc phơ nói rằng, suốt mấy chục năm làm nghề gác rừng, ông chưa từng thấy có chuyện lạ như vậy. Hóa ra, trong lúc ngọn lửa ma quái thiêu đốt cánh rừng, và vì yêu con, chim mẹ đã dang rộng đôi cánh để che chở cho con mình. Lúc đám cháy chưa lan tới, chim mẹ đã có thể bay đi thật nhanh để tìm một nơi an toàn cho riêng mình, nhưng chim mẹ đã không bay đi, vì biết con mình đang còn rất yếu ớt, bé nhỏ và không thể bay theo kịp mình. Chim mẹ hoàn toàn không hề muốn bỏ mặc con mình ở lại với mối nguy hiểm đang chờ đợi nó. Khi ngọn lửa hung hãn đã bùng lên dữ dội và khi sức nóng của ngọn lửa sắp thiêu cháy mình, chim mẹ vẫn không hề nao núng, dao động. Chim mẹ sẵn sàng đón nhận cái chết để lấy đôi cánh chở che cho con mình được sống. Có lẽ chim mẹ biết chắc một điều rằng, với tình yêu và đôi cánh chở che của mình, con mình sẽ sống.

Ôi! Tình yêu có sức mạnh thật lớn lao và kỳ diệu. Một vĩ nhân nào đó đã nói: "Tình yêu mạnh hơn sự chết". Nói cách khác, cái chết cũng không thể nào tiêu diệt nổi tình yêu và sự hy sinh chính là thước đo của tình yêu.
Một cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó.Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi đau đớn. Đứng cạnh bà là một cậu bé chừng 7 hay 8 tuổi, mắt nhìn xuống. Đứa con gái nhỏ bám chặt quần mẹ, nhìn chằm chặp vào máy ảnh, mắt mở to vẻ bối rối và sợ hãi. Bào báo đi kèm cùng kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình đó. Tôi nhận thấy đây sẽ là một cơ hội tốt để dạy các con mình giúp đỡ những người kém may mắn hơn.

Tôi đưa tấm ảnh gia đình đó cho các con tôi xem, giải thích nỗi khổ của họ cho hai đứa con trai sinh đôi 7 tuổi và đứa con gái 3 tuối. Tôi bảo chúng: "Chúng ta có quá nhiều trong khi những người này bây giờ không còn gì cả. Chúng ta hãy chia sẻ với họ những gì mình có". Tôi và hai con trai chất vào thùng cứu trợ nào đồ hộp và xà bông, mì gói… Tôi cũng khuyến khích chúng chọn ra một số đồ chơi mà chúng không chơi nữa. Đứng nhìn hai anh sắp xếp mọi thứ, con gái tôi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi nói với con: "Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh".

Trong lúc hai anh mình đặt những món đồ chơi cũ chúng đã chọn vào thùng, con gái tôi đi vào, tay ôm chặt con búp bê cũ kỹ nhạt màu, tóc rối bù, nhưng là món đồ chơi nó yêu thích nhất. Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng. Tôi nói: "Con không cần phải cho nó, con thương nó lắm mà".

Con gái tôi gật đầu nghiêm trang: "Nó đem lại niềm vui cho con mẹ ạ, có lẽ nó cũng sẽ đem lại niềm vui cho bạn kia".

Tôi nhìn sững con, chợt nhận ra rằng bất cứ ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái thật sự là đem cho những gì mình yêu quí nhất…

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

– Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu – nó nức nở – nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.

Anh mỉm cười và nói với nó:

– Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:

– Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

– Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa..

Ngày xa xưa, có một ông thầy và một học trò nằm dưới một gốc cây lớn, gần một bãi cỏ lớn. Bỗng học trò hỏi thầy với giọng rất bi quan:
Trò: Dạ thưa thầy, con không biết làm sao để ta tìm được tâm hồn đồng điệu với mình. Xin thầy giúp con!

Thầy: (Im lặng một lúc rồi chậm rãi nói) À, đây là một vấn đề khó và dễ.
Trò: ???
Thầy: Hãy nhìn đây. Phía trước có một bãi cỏ, tại sao con không đi lại đó và cố gắng tìm một cọng cỏ đẹp, ngắt nó cho ta. Chỉ một cọng thôi nhưng nhớ đừng bao giờ đi ngược trở lại, cứ bước tới thôi nhé!
Trò: Thưa vâng, xin chờ con (anh chàng xăm xăm bước vào đồng cỏ)
Một vài phút sau…
Trò: Thưa thầy, con đã về.
Thầy: Sao ta không thấy cọng cỏ đẹp nào trên tay con cả?
Trò: Trên đường đi, con thấy rất nhiều cỏ đẹp nhưng con nghĩ sẽ tìm thấy một cọng đẹp hơn vì thế con không hái. Con đã không nhận ra rằng con đã đi hết bãi cỏ mà vẫn chưa tìm được điều mong đợi. Vì thầy bảo con không đi ngược trở lại nên con chẳng thể làm gì được cả.
Thầy: Đó là điều đã xảy ra trong đời thật. Những cọng cỏ tượng trưng cho những người xung quanh con. Cọng cỏ đẹp giống như một người thu hút con và việc tìm kiếm không quay lại trên đồng cỏ chính là thời gian. Trong việc tìm kiếm tâm hồn đồng điệu, nếu con thường xuyên so sánh và hy vọng sẽ có người tốt hơn, con sẽ bỏ phí cuộc đời. Hãy nhớ "thời gian chẳng quay trở lại". Hãy chấp nhận đối tượng như họ vốn là như thế.

——————————————————————————–

– Sắp vào giờ triết, vị giáo sư chuẩn bị sẵn một số đạo cụ ở trước mặt.

Lớp học bắt đầu, chẳng nói một lời, giáo sư nhấc lên một chiếc hũ lớn, và cho vào đấy những quả banh golf.

Đoạn,ông hỏi cả lớp hũ có đầy không, câu trả lời đồng thanh rằng đầy.

Vị giáo sư lại cầm lên một chiếc hộp đầy những sỏi và đổ vào hũ. Ông lắc nhẹ, từng viên sỏi lăn vào các khoảng trống giũa những quả banh. Ông lại hỏi, câu trả lời vẫn thế.

Giáo sư tiếp tục giơ lên một hộp cát và đổ vào hũ. Cát có thể lấp đầy mọi khoảng trống. Câu hỏi cũ lại vang lên, các sinh viên đều nhất loạt rằng không còn chỗ nhét thêm được nữa.

Nhưng không, từ hộc bàn, giáo sư bưng ra 2 tách cafe và đổ luôn thứ nước sóng sánh "đầy tâm sự" ấy vào hũ, len lỏi giữa những hạt cát. Cả lớp cười ồ.

Đợi tiếng cười lắng xuống, giáo sư mới cất tiếng:

"Chiếc hũ tượng trưng cho cuộc đời mỗi người.

Những quả banh golf là các điều quan trọng như tôn giáo, gia đình, sức khỏe, bạn bè, tình yêu, và những niềm đam mê. Nếu mọi thứ khác mất hết, chỉ còn lại những điều này, cuộc đời vẫn đầy ắp.

Những viên sỏi là các vấn đề khác như học tập, công việc, nhà cửa, xe cộ.

Cát là tất cả những thứ vụn vặt còn lại. Nếu cho cát vào hũ trước, sẽ không còn chỗ cho những quả banh golf hay các viên sỏi.

Cuộc đời cũng thế, nếu bạn dành tất cả thời gian và năng lượng cho những điều vụn vặt, thì các điều quan trọng lách vào đâu? Chăm sóc những quả banh golf trước, đặt ra cho mình những ưu tiên, và phần còn lại chỉ là cát."

Bạn thấy 24 giờ của một ngày quá ngắn, hãy nhớ đến chiếc hũ sành,và xem mình đã đặt gì vào đấy

Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.

Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa.

Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một mình, ngồi trước bếp lửa.

Đoán được lí do chuyến viếng thăm, cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm.

Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nhìn những ngọn lửa nhảy múa.

Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi.

Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc.

Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không còn sức sống.

Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó.

Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé chủ nhà nắm tay ông và nói:

– Cảm ơn bác đã đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của bác. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ bác cùng mọi người.

Trong một căn phòng. Bầu không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than vãn: "Ngọn lửa của ta là biểu tượng của sự thái bình, hòa thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: "Ta là Niềm tin. Thế nhưng trong thế giới này hình như ta trở nên kẻ thừa thải, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống chạy theo thời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ tắt, tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc". "Ta là Tình yêu – ngọn nến thứ ba nói – Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quênluôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt nhất của mình". Dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa vụt tắt.

Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẵn tiếp tục phát ra ánh sáng, nhấp nháy như ngôi sao độc nhất giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: "Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa bình. Niềm tin. Tình yêu phải luôn tỏa sáng tới cùng kia mà!". Cây nến thứ tưnãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng lên tiếng đáp lời cô gái: "Đừng lo. Tôi là Hy vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mỏng manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa bình, Niềm tin và Tình yêu".

Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư – Hy vọng – thắp sáng trở lại các cây nến khác.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *